Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Họ nỗ lực vì điều đó.
Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.