Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Rồi lại êm êm lan ra. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Cũng có hôm ngủ khá say.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Xôi em để trong lồng bàn. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Chính nó làm bạn đau không ít.