Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm. Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Hiếm ai may mắn mới sinh ra đã có của cải và quyền lực, trừ khi bạn là một Kenedy hay một Rockerfeller, hay là một bậc vương tôn công tử nào đó. Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Với tốc độ phát triển thông tin bùng nổ như ngày nay, những từ mới lan truyền rất nhanh trong cộng đồng.
Đó là một phần của cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Ông có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát đang được yêu thích hay về bóng chày.
Ba tuần sau, điện thoại reo. Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.
Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị. Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện.
Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này. Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào… Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George.
Ông am tường mọi việc, từ sở thích của các cô cậu choai choai tân thời cho đến những vấn đề trọng đại của các ông bố bà mẹ. Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Tôi đã kể chuyện và hỏi câu hỏi trên với rất nhiều người, từ những nguyên thủ quốc gia đến những anh lính mới nhập ngũ.
Dù bạn đang nói bất cứ điều gì, hãy cố gắng bỏ thói quen dùng những từ không cần thiết trong câu nói của bạn. Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy. Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.
Nhưng thầy Cohen không cười. Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp. Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không.
Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra. Đôi lúc sự hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Tôi hãnh diện khi khoe với mọi người rằng tôi có một người cha tuyệt vời như thế.