Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Vậy mà tôi đang viết. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Nhưng lại thấy buồn nôn. Họ kinh doanh khách sạn.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.