Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Tôi lại dẫn ông anh đi. Chưa có gì để không thích.
Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Để tí nữa em bảo cháu vào. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Cớ gì mà không dám nói. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Cô không dám nhìn vào ai. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.