Ông chủ của cậu và những kẻ hầu cận của ông ta đang ở rất xa nơi này. – Trong suốt cuộc đời, tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người theo đuổi chí hướng riêng của họ trong các lĩnh vực như kinh doanh thương mại, khoa học, nghệ thuật; và không ít người trong số đó đã đạt được thành công. Rodan xúc động cám ơn những lời khuyên tận tình của Mathon rồi ra về.
Mình phải làm sao để giúp cậu ta khôi phục sự nghiệp kinh doanh của gia đình, vốn đã bị cha của cậu ta làm cho suy sụp?" Con nghĩ, có lẽ nào trong bản thân con có linh hồn của một kẻ nô lệ. Này các bạn, hãy lắng nghe những gì tôi sắp nói ra đây.
Từ khoảng năm 540 trước Công nguyên trở về trước, không có một đạo quân xâm lược nào chiếm được Babylon. - Chắc cậu không biết, hiện giờ chính tôi cũng là một nô lệ. Dừng lại một chút, ông nói tiếp:
- Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói. Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao? Dừng lại một chút, ông nói tiếp:
Có việc làm và thu nhập ổn định, thật thà và tự trọng, tôi bảo đảm rằng họ có khả năng trả được cả vốn lẫn lãi cho người cho vay. Sau đó, hàng ngày ông tiếp tục mang khay bánh đi bán, chẳng bao lâu ông đã có một số khách hàng quen thuộc. Nếu thế, có người nào đưa ra đề xuất khác để chúng ta tiếp tục thảo luận không?
Thời gian đầu, những khoản nợ còn ít và nhỏ nên tôi vẫn còn chi trả được. Tôi chưa bao giờ có được số tiền lớn như thế. Bạn thấy đó, chúng ta không thể để kẻ trộm vào khuân những bồ lúa của mình, cũng không ai muốn để đối thủ phỗng tay trên những khách hàng tiềm năng có thể đem lại nguồn lợi cho mình.
Có một số người khác mà tôi cũng rất yên tâm khi cho họ vay tiền. Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó. - Đây là một câu chuyện khá đặc biệt.
Tất cả đều được tôi cất giữ cẩn thận trong cái hòm này. Ngày tháng cứ thế trôi qua, số tiền ông tích lũy được ngày càng nhiều. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển.
Thế là một phần tư của số tiền kiếm được trong một ngày đi bán bánh sẽ là của ông. Vì thiếu kinh nghiệm buôn bán mà tôi đã tiêu tán hết số vàng đó rồi. Không! Không thể nói một đường mà làm một nẻo được.
Nhà vua cũng có mặt ở đấy! Do đó, ông ta đã đặt cược một món tiền lớn cho bất cứ ai có ngựa chạy nhanh hơn con ngựa của mình. Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu.