Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Nhưng nó không còn ở đó. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Tôi bảo: Chào chú. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Chúng xèo xèo sền sệt.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Nhưng nó không còn ở đó.