Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Người bảo đời là bể khổ. Và thế là đời sống lãng phí.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Con nghe lời bác nào.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Để người ta phải nể. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.