Lắm lúc cha mẹ đã hết làm mọi ta, sang qua làm tôi tớ cho đời cháu là con cái ta mà ta để các vị ăn uống, nghỉ ngơi tệ bạc. Sự giao thiệp quá lố của bạn trai đem đến cho họ các ác quả trên còn làm thể xác họ suy kiệt, rã rời. Thượng đế là Đấng Vạn năng có thể sáng tạo Nhân tổ.
Trực giác phải chịu là thiên phú đặc biệt của bạn gái. lúc quảng cáo họ giải thích, họ bình giảng, ít tán ra nhiều, nhiều tóm lại ít: tuy đ à yêu đương và theo chương trình mà họ tưởng tượng. Tôi chỉ muốn bạn đề phòng ngón tay phá hoại của Sa tăn.
Buồn như một gương mặt già. Lòng họ đã trống rỗng. Mấy trang sau, ta sẽ có diệp làm sáng tỏ mục đích cao cả nầy của đấng vạn năng.
Bạn dặn mì thánh, mì chỉ, mì vắt lung tung, họ dạ vâng lia lịa. Tại bảntính nam nhi, tự nhiên ưa bạch lộ bản năng thích uy quyền của mình. Làm như vậy tức là hiểu tâm lý họ: không thuyết phục họ được đâu.
Vừa nói chuyện với ai, họ vừa chia trí coi tay có bụi bị bám không, móng tay có đóng đất không. Trong mấy chương sau tôi sẽ nói thẳng bao nhiêu điểm tệ của họ. Nhưng phải khôn ngoan: bạn trai nên nhớ ai cũng phải qua mùa bích mộng ấy.
Jean Le Presbytre nói: Bạn yêu người tình cách cao thượng, khiết bạch, siêu nhiên như người ta yêu một thiên thần. Cũng có những bạn trai thân thể phụ nhược ưa cảnh sống ao tù. Em trai chạy lại vừa khoát tay chị vừa nói: Để em.
Còn chỗ họ ở mới hỡi ôi. Đến một hiện tượng thông thường nữa hay xảy ra cho bạn trai là đổi tiếng. Ơû dưới tác giả ghi mấy dòng này: Đời bạn là đó, trong tay bạn như một mũi tên.
Thật là tất cả những gì vô duyên, phát xuất tự tâm hồn nông nỗi mất dạy. Lúc còn thanh niên tôi được giới thiệu làm diễn văn trước một khán thính giả lõi non một ngàn người. Lời nói, lối xã giao của họ nói lên tâm hồn thành thực tự nhiên của họ.
Có nhiều bạn trai khéo léo, biết làm việc không thua người lớn, song có tật lười. Tôi xin lỗi bạn vì thành thực hiện giờ tôi không hiểu cá nhân bạn đâu. Lẽ dĩ nhiên là còn phải bực mình những lời ghen bóng ghen gió, rầy la vụt chạc không suy trước tính sau của họ.
Tôi phải chống trả với thằng người nông nỗi của tôi. Nhiều cha mẹ bực dọc khi thấy con cái con nít của mình có một lối sống như ăn nói, đòi ăn mặc, chơi nhởi riêng. Có khi cũng sắc xảo biết: