Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Chỉ là ta đang viết. Bác là bác rất không hài lòng.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.