Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Này, mày bê cái kia cho chú.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Không ngủ cũng phải nằm. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.