Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Tôi biết là tôi rất khỏe. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Dù không bao giờ có tận cùng. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.