Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải. Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Nhưng khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó. Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại.
Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh. Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy.
Trúng rồi đây! Cá cắn câu rồi. Bạn muốn biết lòng khinh đó tới bực nào? Thì đây: Trong bọn họ, có kẻ khốn nạn nào đần độn đến nỗi không làm nổi một việc chi hết thì họ gọi là "Đồ da trắng". Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816".
Ông có thể trở về Philadelphie. Nhà sứ giả chỉ việc chú ý nghe và kết quả là ông tướng quạu đó thành ra thuần hậu, chịu trả hết số tiền đã thiếu công ty và chịu rút đơn không kiện công ty nữa. "Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết.
- Nhiệt độ trong xưởng ư? Khoảng chừng 24 độ chứ gì? - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.
Ông đưa những mẫu hàng của tôi ra, và khoe nó tốt. Lawes coi khám New Hampton lại. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi.
Cậu than thở với mẹ, khóc lóc van lơn, thề nhất định tự tử, nếu còn phải bắt buộc bước chân vào cửa hàng đó nữa. Xin ông đừng cho rằng chúng tôi kêu nài ông đâu; cũng xin ông đừng nghi rằng chúng tôi dám tự tiện chỉ ông cách làm việc đâu. Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em.
Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài.
Con Rex không chịu đeo đai mõm. Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm". Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này: "Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm tai hơn hết thảy những âm thanh khác".