Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.
Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Hai chuyện này khác nhau. Định kiến tàn sát sự phong phú. Một giọt rơi xuống sách.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.