Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Theo cách mà bạn lựa chọn.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Ngại nói là ta mất xe. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Bị điểm kém chẳng hạn.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Bác vòng sang phía trái tôi. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Nhà văn nhắm mắt lại. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.