Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Còn lười và nhát, thì chịu. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.