Bảo keo xịt tóc miễn phí. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Ông cụ rất phấn chấn.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Tôi lại dẫn ông anh đi. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.
Cảm giác như không thể lành lại được. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.