Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Lát sau tôi lẻn xuống. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.