Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Mà sống khoa học một chút. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Không ngủ cũng phải nằm. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.