Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại. Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18).
Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Có thời giờ thì bạn có thể kiếm ra được tiền bạc - thường là như vậy.
Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.
Bạn đừng quên rằng những điều bất ngờ rất thường xảy ra, cũng đừng quên bản tính của con người. Tôi chắc chắn có nhiều người rất tốt, nếu bắt buộc lựa chọn trong hai điều, một là đọc tập "Thiên đàng đã mất" (tập thơ của Milton - người Anh kể về tổ tiên loài người phải đày xuống cõi trần. Trong việc quyết định hoặc thay đổi nguyên tắc và trong lúc hành động, sách giúp ta được nhiều việc.
Không có gì giản tiện hơn. Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi. Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.
Tới nhà, bạn không ăn ngay. Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó). Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.
Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Biết rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ và phải hài lòng với số giờ đó, điều ấy dễ dàng quá mà!". Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.
Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được. Tuy nhiên nếu tôi sắp đặt lại cuộc đời thì tôi cũng sẽ làm như tôi đã làm, vì chỉ những người đã tận lực sống bảy ngày mỗi tuần trong một thời gian dài mới nhận được cả cái đẹp của cảnh nhàn nó cứ đều đều trở lại cuối mỗi tuần. Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi.
Thời đó, luôn có những người lớn tuổi hơn, khôn ngoan hơn khuyên tôi rằng làm việc sáu ngày hiệu quả hơn là 7 ngày, sống sáu ngày đầy đủ hơn sống 7 ngày. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.
Tôi hoàn toàn tin chắc rằng phần đông người ta thiếu suy nghĩ hơn là thiếu cái gì khác. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.