Rohang

Dì ơi... con dam dang quá!

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.

    Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Nhưng đặt mục tiêu rồi.

    Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.

    Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.

    Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Một cái gì đó kinh điển.

    Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.

    Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.

    Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.

    Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.

    Tôi vẫn không nói lời nào… Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap