Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Nó cùng tham gia giải với bạn.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Và ông vội ngoảnh đi.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Chưa có gì để không thích. Bác nói chuyện với cháu. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Nó cùng tham gia giải với bạn.