Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Nhưng lí trí không cho phép.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.