Cái đó làm bạn tỉnh ra. Có điều, em chã thích. Không, phải giữ sức khỏe.
Màu mận đương độ chín. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Và một số lí do khác… Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
Có phải tôi nói đâu. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.
Có điều, em chã thích. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.