Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Đời sống cần những đột biến.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Bây giờ là 12h26 đêm.
Là người thì nên thế. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Những thứ đáng ghét nhất.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.