Đó gọi là biết chơi. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Chạy đi mua thì không có hứng. Trượt theo hai bên má.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Còn anh thì vẫn phải sống. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Cần quái gì sự thật và lí do. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.