Rohang

Thanh niên giới thiệu eny vào spa người quen nhưng nào biết…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi.

    Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng). Hỡi người đời, anh phải tự biết anh. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi.

    Bạn chưa biết thưởng thức tường tận từng tiếng vì bạn chưa bao giờ luyện tai nghe như vậy. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.

    Ăn chỉ mất nữa số giờ đó thôi, nhưng tôi xin để trọn thời gian đó cho bạn muốn làm gì thì làm. mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu. Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:

    Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe. Kiên tâm thì không khi nào thất bại. Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác.

    Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không. Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?

    Cho nên tôi khuyên bạn có đọc tiểu thuyết thì không nên đọc trong giờ rưỡi đó. Thật lạ lùng! Buổi sáng, bạn thức dậy, thì này, túi bạn đã đầy 24 giờ trong cái chuỗi thời gian của đời bạn. Nếu không sẵn sàng chịu những thất vọng, nếu không mãn nguyện khi thấy gắng sức nhiều mà kết quả ít thì, thì thôi đi, đừng khởi sự nữa.

    Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút. Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.

    Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Khi thử làm rồi mới thấy sự gắng sức đó không phải ít đâu vì cần hy sinh một chút. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy.

    Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Thật lạ lùng, các nhà báo thường có nhiều ý táo bạo, mới mẻ, hợp thời là vậy, mà chỉ dạy ta cách sống với một số lợi tức nhất định nào đó, chứ không bảo ta cách sống với một số thời gian nhất định. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap