Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Cháu vẫn nằm trong chăn. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Hai chị em cùng phấn đấu. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.