Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui. Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Không thể nào mang nợ! Bạn chỉ có thể tiêu phí thời gian đã qua; không thể tiêu phí được ngày mai, Trời giữ giùm ngày mai cho bạn; không thể tiêu phí được giờ sau, Trời giữ giùm giờ sau cho bạn.
Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy. Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.
Tập thể dục sáng và chiều, chỉ mười phút thôi, mà bạn thấy sức khỏe tăng lên suốt ngày, tới vẻ mặt của bạn cũng thay đổi hẳn nữa. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy. Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu. Khi bạn ở nhà ra đi, bạn tập trung tư tưởng vào một vật nào đó (mới đầu, vào bất cứ vật nào cũng được).
Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả. Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn. Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy.
Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Nhưng nhất cử có thể lưỡng tiện thì sao bạn không tập trung vào cái gì hữu ích? Chẳng hạn - đây chỉ là một thí dụ thôi -chẳng hạn tập trung tư tưởng vào một chương của Marc Aurele hay Epictete (hai triết gia La Mã thời cổ đại). Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.
Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó. Vậy khi bạn khởi sự dùng tất cả thì giờ của bạn thì ít nhất bạn cũng nhớ rằng bạn chỉ được dùng thì giờ của mình thôi chứ không phải thì giờ của người khác. Đầy cả mặt đất, từng đóng ra đấy.
Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta. Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn.
Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Chính bà nhà bảo bạn rằng bạn xanh còn bạn thì bảo bà nhà là bạn mệt. Rằng trước khi lập sổ chi tiêu thì giờ của mình thì trái đất vẫn quay đều đều và dễ dàng.
Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia. Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ. Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).