Nhưng trong các buổi giao lưu trước công chúng Mel lại vui vẻ và cởi mở hơn hết. Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD.
Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói. Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác.
điều này cho thấy rằng anh ấy không chỉ hát hay mà còn hiểu sâu sắc nội dung bài hát. Những người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng, nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình.
Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả. Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa.
Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Hai tiếng Xin chào được thốt lên lập bập và nhỏ xíu. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi.
Tôi nhấn nút hạ tấm kính cửa sổ xe xuống, lập tức anh ta thò đầu vào. Trong thời đại tai nghe mắt thấy như ngày nay, một bài nói sẽ được phát huy tác dụng gấp nhiều lần nếu sử dụng những hình ảnh minh họa kèm theo như là băng rôn, biểu ngữ, đồ thị… Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui nhỏ. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King! Chả là ông giám đốc của đài nói rằng ông ấy thích giọng nói của tôi, nhưng ông ta chưa hề hứa hẹn với tôi điều gì.
Trong một cuộc trò chuyện nào cũng vậy, nếu bạn lắng nghe người khác nói thì họ cũng sẽ lắng nghe bạn. Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời. Và hơn nữa, ai cũng sẽ thích nghe bạn nói.
Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng ánh mắt, cười bằng cử chỉ. Luôn khai mạc đúng giờ. Nếu đã đến nơi rồi thì bạn phải vui vẻ và thoải mái.
Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai. Tớ không có thời gian để viết một lá thư ngắn.