Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Chính trị là một cuộc chiến. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Hoặc về sau mới lí giải được. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Nó tan chảy, tan chảy. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Thà tát mình còn hơn. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Giữa đầm lầy thông tin. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.