Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Rao giảng cũng là chơi.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Nhưng mà tôi bỏ học. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Cuối mùa lại ra đợt mới. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.
Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Thôi thì tôi im lặng.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Họ còn bất lực hơn nữa.