Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Chúng xèo xèo sền sệt. Rút kinh nghiệm nhé con. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Bạn lại cười một mình. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.