Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn. Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo.
Việc này chắc chắn không bao giờ thừa. Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói.
Đừng nói quá nhiều chuyện vì ngoài chuyện của bạn ra còn nhiều câu chuyện của những người khác muốn thảo luận nữa. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến.
Burns và Jack Benny chơi thân với nhau từ bé. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Bạn thấy đấy, muốn thành công trong cuộc sống thì phải biết cách nói chuyện. Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết. Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được.
Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale. Một trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng. Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ.
Tháng 10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột. Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện hay sinh lợi riêng cho bạn? Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả.
Vấn đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe. Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia lẫn quốc tế.
Tôi rất kính nể Bob. Ngoài ra, ông đang chỉ đạo những phiên tòa về một dự luật chống độc quyền, đã được tòa án tối cao thừa nhận vào thập niên 1920. Rồi thì đề tài dễ dàng và nóng hổi nhất là chuyện thời tiết (đặc biệt là khi bạn chẳng biết gì về người đối diện).
Họ không tin vào những thắng lợi bấp bênh nông cạn trước mắt, chúng không có giá trị thật sự và chẳng chứng minh được gì ngoài sự háo thắng mà thôi. Bạn không cần phải nói chuyện cứ như là một cái máy đánh bóng (apple polisher) vậy. Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm.