hoàn toàn theo sáng kiến của họ". Không bao giờ một cuộc hôn nhân trổ bông dưới nền trời tươi sáng hơn nữa. Hình như ông bắt đầu ganh đua trên đường thương mãi từ hồi 28 tuổi, và vốn chỉ vỏn vẹn có một phòng giấy nhỏ và người giúp việc chỉ có mỗi một thư ký đánh máy.
Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Xin các bạn nghe chuyện ông J. Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình".
Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết. Không những ông công nhận rằng quả áo ngoài đã thôi và làm đen cổ áo sơ-mi tôi mà ông còn nhắc lại rằng bất kỳ món hàng nào bán ở tiệm đó, cũng phải làm cho khách hàng về nhà hoàn toàn vừa ý.
Tôi ra tận cửa, đón ông, vô cùng niềm nở. Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được. Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy.
"Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Một hôm lúc điểm tâm, ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận. Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh.
Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. ", "Đừng làm cái này hay cái kia".
Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp. Vài năm trước, Công ty Điện thoại Nữu Ước có một thân chủ gắt gỏng, khó tính, trần gian có một. Đã học thì phải hành.
Hai bên cãi lý trong một giờ đồng hồ. Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!". Bạn tin rằng phương pháp đó làm cho người thiếu tiền chịu trả không? Bạn tự đáp được câu đó.
Chị ta đáp còn làm, nhưng chỉ có đầy tớ ăn, còn trên bàn chủ không ai dùng tới. Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng.