Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Đúng mà cũng không đúng.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Khóc cho vài năm tích tụ. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.