Lẽ cố nhiên, tới nay, sáng nào tôi cũng vẫn kiểm điểm lại những cái mà tôi có và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ thói quen đó. Cũng như phần đông nông dân thời đó, song thân tôi làm lụng vất vả lắm. Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.
Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường. Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa. Ông William James - người cha của khoa tâm lý hiện đại - viết thư cho một bạn thân là giáo sư Thomas Davison rằng càng về già ông càng thấy "không thể sống không có Thượng Đế" được.
Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Tôi khuyên vậy là vì họ thường chỉ bận óc với ý nghĩ: "Làm sao cho người khác bực mình được?". Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn.
Ông có thể nói như Thomas Carlyle: "Sung sướng thay người nào kiếm được việc hợp với mình! Bấy nhiêu đủ rồi, không cần gì hơn nữa". Lúc nào cũng lo sợ không yên. Sau lấy mủ ni che tai mà đi theo con đường đã vạch sẳn, mặc những lời thị phi của người đời".
Cơ thể cũng như tinh thần con không đau ốm gì hết. Phải rõ ràng, biên đủ tên họ, ngày tháng và kết quả. Tăng lương "đúp"? Không.
Như trường hợp của William H. Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?.
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Thiệt lạ lùng! Gặp một hoàn cảnh nào, nếu đã phải nhận nó, thì ta nhận một cách dễ dàng, mau mắn; chúng ta tự thay đổi tánh tình để thích hợp với hoàn cảnh ấy rồi quên hẳn nó đi. Bẹnamin Fraklin hồi bảy tuổi, lỡ làm một việc mà 70 năm sau ông còn nhớ tới.
Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng. Mấy năm gần đây, tôi mạnh khỏe khác thường chính là nhờ những lời nhắc nhở của Bác sĩ Mc. (Chương này viết riêng cho các bạn thanh niêm nam nữa chưa biết được nghề hợp với sở thích của mình).
Ông tuyên bố: "Suốt đời tôi, tôi có làm việc đâu. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Vì thế tôi ngại không muốn gặp mặt anh em, nhưng lạ lùng thay, họ chẳng những không phiền hà gì tôi hết, lại còn như mắc một thứ bệnh lạc quan bất trị nữa, vẫn tiếp tục xuất vốn cho tôi.
Chú ý là nhận rõ tình hình khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó. Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Bác sĩ Alexis Carrel, người được gii thưởng Nobel về y học, đã nói: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".