Họ coi tấm lòng trinh bạch của bao bạn gái là miếng đất thí nghiệm ái tình của họ. Bạn nhắc: họ hối hận, buồn một chút rồi ngủ nữa, ngon như thường. Có một số bạn trai mất bản sắc thành thực lo trao diện thân thể, nô lệ cho ăn mặc.
Người già giặn đứng trước cái mương, thụt lùi lại vài bước không nhảy qua liền thì họ đả kích ngay là bạc nhược. Vì đó họ không thích người lớn hay chỉ điều khôn lẽ dại cho họ. Bà ngoại mới vừa để cối ngoáy trầu, họ ngoáy ớt vô trong ấy.
Biết bao nhiêu cây bút có thẩm quyền đã ca tụng tình cao cả nầy. Họ phê bình nhan sắc bạn gái. Các lời khuyên luân lý ấy khó vô được cửa tâm hồn họ.
Chừng ấy hôn nhân không phải hôn nhân , tâm giao không phải tâm giao. Ơû đây chúng ta chỉ xét vài điểm hệ trọng. Tôi xin lỗi bạn vì thành thực hiện giờ tôi không hiểu cá nhân bạn đâu.
Ta cường dũng là nhờ khí lực. Tôi phải chống trả với thằng người nông nỗi của tôi. Vài bữa họ mặc áo sơ mi dài gần giống áo cà sa.
Mà tại vấn đề hay vật khách quan nào đó có một cái gì nổi bật lên kích thích họ, họ như cái máy để ý tới rồi cũng như máy phán đoán, đánh giá trị hư thực, trúng, sai. Đừng ai trông chạy theo kịp thời gian hớt tóc của họ. Hãy nghe tiếp Bác sĩ O.
Theo tôi cách chung một thiếu nữ muốn lập gia đình với một bạn trai, muốn cùng kẻ nầy hạnh phúc keo sơn, vẫn để họ bộc bạch tâm sự, thề sông hẹn biển, biểu lộ tình yêu bằng đủ cách nói mà vẫn hỏi một người lớn đáng tín nhiệm về giá trị của họ trước khi trao đổi đàn lòng. Nhưng, thưa bạn, nếu không vậy thì tốt hơn bạn đoạn tuyệt. Nếu bạn có lần vấp ngã trong hố lầy dâm ô, không còn lòng băng tuyết của bông huệ thì ít ra hãy nỗ lực làm một chiếc sen vươn mình lên giữa bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Cũng nên đề phòngtính thay đổi, sự bội bạc của người đời. Thưa bạn nếu được nhiều bà mẹ dạy cho con trai mình về tính giáo dục như vậy, chắc tuổi xuân tránh được nhiều hiểu lầm trong vấn đề nam nữ. Nay gặp một bạn gái cười, họ có thể tưởng chắc kẻ nầy đã yêu quiù họ và nhiều bạn trai bị thất vọng nếu không phải là bị mắng vì lối trực giác sai lầm nầy.
Phải cho là triệu chứng đáng ngại khi con trai trong gia đình tối trằn trọc ngủ không được và khi lên bàn ăn bắt ngán. Hồi thơ ấu, họ thấy lòng mình cởi mở ra cho muôn người. Mà cuộc đời thì đâu phải xuôi theo dòng nước chảy.
Thay vì gây niềm vui cho tuổi xuân, người ta khiến họ cưu mang những sưu tầm, hối tiếc suốt đời. Gặp con nít ai cũng tấp vô giành lon, giựt đạn, chia bánh, xô đẩy, cặp kè. Họ mê văn nghệ và thích trở thành văn nghệ sĩ hơn.