000 đồng? Thì chịu liền chứ còn gì nữa! Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta. Một văn sĩ nói: "Say mê nghe lời nói của một người, tức là tôn kính người đó, mà rất ít người không cảm động trước sự tôn kính đó".
Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa. Đã học thì phải hành. Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay.
Khi đó tôi đã quảng cáo, in vé, bán vé, xếp dọn đâu vào đó rồi. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Cho nên chúng tôi đã lập một kế hoạch cổ động mới mà tôi biết rằng sẽ làm ông vui lòng hơn kế hoạch năm rồi nữa.
Nhưng bù vào đó, thần cũng biết chút ít về sử ký và có lẽ có vài đức tính khả dĩ có thể dùng được trong chánh trị và ngoại giao". Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới: "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Theo nó thì việc gì cũng hóa dễ, trở ngại gì cũng thắng được, ta sẽ có vô số người thương, sẽ thành công và vui sướng.
Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà. Khi ông Parsons về, ông ấy nói để xét lại lời ông yêu cầu và sẽ cho hay kết quả ra sao. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi.
Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá.
2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Rồi ông vừa nhủ: "Tôi yêu khán giả của tôi.
Anh em cũng có trẻ trong nhà. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được". Ông lại gần họ, đưa cho mỗi người một điếu xì gà rồi nói: "Xin anh em vui lòng ra ngoài kia hút".
- Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Chỗ đó, ông ta cũng trả lời "có" nữa. Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp. Tôi đáp: "Chắc chắn vậy".
Đây tiền sửa chúng tôi tính như vậy đây. Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ. Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng ông có thể gọi tên được mười ngàn người".