Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Vẫn chứng nào tật nấy.
Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.