Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Chúng là những kiệt tác. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Tôi kém nhất khoản này. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Và thế là đời sống lãng phí. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.