Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Còn cái quần thì rộng thùng thình. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Còn anh thì vẫn phải sống. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Thua còn có năm nghìn an ủi. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Trượt theo hai bên má. Đời bao nhiêu cảnh để đời. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.