Các bác sĩ nói rằng hiện nay cứ 20 người Mỹ có một người phải nằm nhà thương điên trong một thời gian không kỳ hạn. Đừng để trên bàn một thứ giấy tờ gì hết, trừ những giấy tờ liên quan tới vấn đề bạn đương xét Trong nửa giờ ấy, thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ đến Thượng Đế để có thêm một chút viễn cảnh trong đời.
Mỗi năm có hàng ngàn người phần đông là thất nghiệp - đi mời khách bảo hiểm nhân mạng. Trước khi ông cho ra những phim danh tiếng như "Good Bye, Mr Chips" và "For whom the bell tolls", ông làm lâu năm tại một hãng địa ốc để luyện tài buôn bán. Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới.
Trên đường đời khấp khểnh, bạn và tôi nếu ta học cách làm cho những sự đụng chạm dịu bớt đi, thì cuộc hành trình của ta cũng dài hơn và êm đềm, sung sướng hơn. Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử. Đây là hai trang đó:
000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ. Trước kia tôi hay ngồi thẳng tắp trên ghế, hết sức chú trọng thảo luận về các đề mục của những cuốn phim thời sự.
Sau lấy mủ ni che tai mà đi theo con đường đã vạch sẳn, mặc những lời thị phi của người đời". Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật. Không thể như vậy được.
Chính là công toi, chào khách năm lần bẩy lượt như vậy làm cho tôi thất vọng. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối. Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả".
Sau, ông Howell đề nghị với uỷ ban chỉ xem xét từng vần đề một, rồi quyết định ngay. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. Hai người chủ trại chết, rồi một người bỏ vợ.
Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". Tôi không theo đạo ấy. Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa.
Tôi ráng học, chẳng bao lâu đứng đầu lớp mà không bạn nào ganh tị hết, vì tôi đã tìm hết cách giúp họ rồi. Vận mạng làm sao mà thắng nổi một tâm hồn như thế? Khi đã hoàn toàn đui, ông nói: "Tôi thấy rằng tôi chịu được cảnh đui như những người khác chịu được những tai nạn của họ. Thử hỏi trái tim kia làm thế nào để chịu nổi? Bác sĩ Walter Cannon tại Y khoa Đại học đường Harward đã giải thích rằng: "Phần nhiều, ai cũng tưởng tim người ta làm việc không ngừng.
Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá. Bệnh thứ hai này có thể giết bạn được. Tôi luôn luôn sợ vì lúng túng mà rồi lẫn lộn đáng tiếc chăng.