Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.
Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Chả phải bổn phận gì. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Chả phải bổn phận gì. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Hoặc biết nhưng không rõ. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Rồi lại êm êm lan ra.
Xuống nhà, ông nội vừa sang. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.