Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Thật không dễ dàng để viết một cách ngắn gọn và cô đọng. Thật là khó khăn và rắc rối.
Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Và tới lượt tôi… Có thể nói đây là bài phát biểu khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.
Có thể khi nói về những điều đó, bạn đã thắp nên một ngọn nến giữa không gian u buồn ảm đạm nơi lễ tang. Một trận động đất ở Châu Phi đối với bạn cũng đâu có khủng khiếp bằng cái mụn nhọt ở cổ, đúng không nào? Hãy nghĩ về điều này khi bạn trò chuyện với ai đó. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng.
Nó phóng vù vù như vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên. Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.
Tổng thống cũng là một con người. Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất hút… Một cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng, thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã.
Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người. Ai đó nhìn bạn như thế bạn có khó chịu không? Suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Anh là người hăng hái nhiệt tình hơn hẳn những ứng viên khác.
Tôi đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp. Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau. Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi.
Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Tôi chỉ là một nhà chính trị!!
Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng. Nếu đây là một chương trình trò chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD.
Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc. Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn. Như vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng.