Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Người bảo đời là bể khổ. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Nhưng em thèm được khỏe lại.
Còn lại, nó mới là hư vô. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.