Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Lại nói chuyện đi đá bóng. Tôi cũng không phản đối đâu.
Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.