Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Gặp ở rất nhiều nơi.
Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Rồi đau và chấp nhận đau.
Con người luôn biết sáng tạo. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Hoặc: Môn này không phải học.