Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Trong công viên thì toàn ma cô.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Thôi nhé, cất ngay đi. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Bác là bác rất không hài lòng. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Êm dịu và hoang vắng. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Hôm nay chị bạn ra viện.
Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)