Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Hãy bắt tôi, nếu có thể. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Mệt sao cháu còn đi chơi. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Hai là bạn viết cái chuyện này. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.